Câu chuyện tình cờ về những chiếc piano cũ

Hãy cùng piano Việt Thương khám phá những câu chuyện về chiếc piano cũ trong thế giới đầy những điều mới lạ. 

Âm nhạc của Alan

Alan là một cấu bé có khiếu âm nhạc từ nhỏ, cậu có niềm đam mê đặc biệt với chiếc piano cũ – món quà sinh nhật lúc 10 tuổi từ cha cậu. Mỗi ngày Alan đều chăm chỉ luyện tập, rồi cuối cùng cậu cũng được mời biểu diễn tại nhà hát của thành phố. 

 

Cậu bé rất phấn khích, cậu hào hứng khoe với cô giáo của mình, nhưng kỳ lạ thay cô giáo nói: “ Alan, những ngón tay của con như những chú sóc cứ chạy nhảy trên bàn phím, có thể con sẽ không trình diễn được nếu chúng cứ như thế mãi. Thay vào đó con hãy chơi đàn bằng trái tim và âm nhạc của con đi”.

Alan đã suy nghĩ rất nhiều về câu nói của cô giáo, cậu bé trằn trọc và không buồn ngồi bên chiếc Piano cũ để tập nhạc nữa. Làm sao có thể chơi đàn bằng trái tim khi Alan không sờ được, nhìn được nó, cậu chỉ có thể chơi đàn bằng ngón tay thôi mà. 

Ngày biểu diễn cũng đến, Alan ngồi trong vườn, im lặng nhìn những cánh bướm bay dập dìu trên những bông hoa xinh đẹp, cậu thấy mọi thứ thật yên ắng quá. Cậu bước lên sân khấu, nhắm mắt lại và nhớ đến những hình ảnh diễn ra trong khu vườn. Cậu bắt đầu chơi bản nhạc của bướm và hoa. 

Cả hội trường như lắng đọng lại, cô giáo và thính giả cũng nhắm mắt lắng nghe tiếng đàn của Alan. Và rồi kỳ diệu thay, cô giáo nhìn thấy hình ảnh thường ngày, bên cây đàn piano điện cũ của cậu, chơi giai điệu với khung cảnh xung quanh dập dìu những cánh bướm. 

Bản nhạc kết, thúc, cả hội trường im phăng phắc không một tiếng động. Alan chạy ùa xuống ôm lấy cô giáo của mình và nói “ Con đã chơi bản nhạc bằng trái tim của mình rồi cô ơi”. 

Tiếng đàn của Trái tim

Chuyện kể rằng có một cô bé sống trong một con phố nhỏ ở Paris, ngày ngày cô thường phụ bà bán phấn viết bảng ở chợ. Ngày ngày cô thường giao phấn bến một lớp học dạy đàn piano trong khu phố nhỏ. Khi cô trông thấy các bạn nhỏ khác chăm chú lắng nghe âm thanh từ chiếc piano sáng bóng của cô giáo, cô bé đã rất thích. 

Và ngày nào khi giao phấn xong, cô cũng nán lại vài phút để thưởng thức âm thanh kỳ diệu ấy, âm thanh phát ra từ một chiếc piano cũ. Mỗi lần như vậy, cô bé lại ước, giá như có một chiếc piano cũ ở nhà, con sẽ vui lắm và thỏa mãn lắm rồi.

Bà của cô bé biết chuyện, nhưng nhà nghèo quá, không thể mua nổi dù chỉ là một chiếc piano cũ. Bà cô bé bèn nảy ra ý tưởng “ Hay là mình dùng những viên phấn để vẽ lên những phím đàn”. 

Thế là vào ngày hôm sau, người bà tận dụng chiếc bàn cũ ở nhà, dùng những viên phấn gãy vụn không bán được, tỉ mỉ vẽ lại những phím đàn tuyệt đẹp. Cô bé đã khóc òa lên vì vui sướng khi nhận được món quà đó. 

Cô bé ngồi trên ghế, dùng những ngón tay của mình chạm vào phím, trong giây phút lắng đọng ấy, dù chiếc đàn được vẽ không phát ra âm thanh trong trẻo như chiếc đàn ở lớp học  kia, nhưng cả hai bà cháu đều cảm nhận được tiếng nhạc ngân nga phát ra từ trong trái tim mình. 

Mọi thông tin chi tiết vui lòng liên hệ: 1800 6715